Việc ông Trần Anh Tú xin từ nhiệm cả chức Phó chủ tịch phụ trách chuyên môn của Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF) và Chủ tịch Công ty CP Bóng đá chuyên nghiệp Việt Nam (VPF) thực sự là cú sốc.
Ngày ông Trần Anh Tú thay ông Võ Quốc Thắng làm Chủ tịch VPF hơn 7 năm trước.
Cái tin này gây sốc khi 2 tổ chức quản lý, điều hành bóng đá Việt Nam mà ông là lãnh đạo số 1 và số 2 chưa bao giờ đoàn kết, “bình an” như thế. Đội tuyển Việt Nam mà ông làm trưởng đoàn vừa đăng quang ở ASEAN Cup 2024 và đang chuẩn bị cho vòng loại cuối cùng Asian Cup 2027, đội tuyển U.22 là vòng loại châu Á và SEA Games 33, futsal nữ hy vọng dự World Cup lần đầu tiên trong lịch sử sau 2 lần của nam mà người góp công đầu chính là “bầu” Tú…
Càng ngạc nhiên hơn khi để vươn lên vị trí có tầm ảnh hưởng lớn của làng túc cầu hôm nay, vị doanh nhân 62 tuổi từng có 10 năm quân ngũ này đã trải qua giai đoạn đầy gian nan. “Sóng gió” giữa “ông bầu” futsal với 2 “ông bầu” kỳ cựu của bóng đá sân cỏ: Đoàn Nguyên Đức (HAGL) và Võ Quốc Thắng (Đồng Tâm Long An), từng một thời “đình đám”.
Ngày 3-12-2017, ông Trần Anh Tú – khi ấy là Ủy viên Thường trực VFF, trở thành Chủ tịch PVF thay cho ông Võ Quốc Thắng đã rút lui. 4 tháng sau, HĐQT của VPF biểu quyết để ông Tú kiêm nhiệm cả 3 ghế: Chủ tịch, Tổng giám đốc và Trưởng ban Điều hành V.League. Điều này đi ngược với tiêu chí ban đầu khi thành lập VPF là để tách bạch với VFF, nay lại gần như gom làm một khi ông Ủy viên Thường trực VFF nắm giữ cả 3 vị trí lãnh đạo chủ chốt của VPF.
Nguyên Chủ tịch VPF Võ Quốc Thắng đã từng chia sẻ: “Tôi quá buồn và thất vọng với anh Tú. Thực sự tôi chẳng còn gì để nói với anh ấy nữa. Thôi thì mọi sự hãy để cho xã hội phán xét. Ngày mai, tôi sẽ không đầu tư cho bóng đá nữa, để tiền đó làm những việc khác có ích hơn”. Sau đó, “bầu” Thắng đã giữ đúng lời.
Mâu thuẫn càng đào sâu, trước thềm Đại hội VIII (nhiệm kỳ 2018-2022) của VFF vào cuối năm đó, ông Trần Anh Tú là ứng viên duy nhất ứng cử vào chiếc ghế phó chủ tịch phụ trách tài chính. Là người tiền nhiệm khóa trước, “bầu” Đức cho rằng ông Tú quá “tham quyền cố vị”, đã ngồi 3 ghế ở VPF nhưng vẫn muốn cả ghế phó chủ tịch tài chính VFF là “quá tham lam”.
Ông Tú vẫn im lặng, nhưng sau đó đã quyết định rút lui. Và đến tháng 11-2020, khi tái đắc cử Chủ tịch VPF nhiệm kỳ thứ 2 (2020-2023), ông Tú cũng thôi không kiêm nhiệm chức Tổng giám đốc và Trưởng giải V.League.
Tuy nhiên, tháng 8-2021, “cuộc chiến” lại được khơi mào khi Chủ tịch HAGL Đoàn Nguyên Đức cùng 5 câu lạc bộ: Hải Phòng, SLNA, B.Bình Dương, Nam Định và Quảng Nam yêu cầu VPF tổ chức đại hội bất thường để thay đội ngũ lãnh đạo và kêu gọi “văn hóa từ chức”.
“Là người có tự trọng thì không ai làm thế. Nhiều người phản ứng thì nên nghỉ. Họ nói thẳng như thế mà còn ngồi là không tự trọng” – “bầu” Đức gay gắt.
Nhưng sau đó, tại Đại hội VFF khóa IX (2022-2026), là ứng cử viên duy nhất, ông Trần Anh Tú đã nhận được 100% phiếu bầu cho chức phó chủ tịch chuyên môn, vị trí còn quan trọng hơn cả phó chủ tịch tài chính, là số 2 ở VFF, chỉ sau Chủ tịch Trần Quốc Tuấn.
Sóng gió đi qua, không thể không ghi nhận những gì bằng tâm huyết của mình, ông Tú đã làm được cho VFF, VPF và bóng đá Việt Nam trong 8 năm qua và cả trong giai đoạn 10 năm âm thầm trước đó với futsal. Từng kiên định, không buông bỏ trong giai đoạn khó khăn, chịu thị phi, điều tiếng nhất nên việc ông Tú xin từ chức để “tập trung cho công việc kinh doanh của công ty” (là chủ tịch của 2 đội futsal Thái Sơn Nam và Thái Sơn Bắc) xem ra chẳng phải là lý do. Liệu VFF có thể thuyết phục ông Tú thay đổi quyết định?
Theo Minh Chung/baodongnai.com.vn